Bổng một âm thanh của một người trẻ hỏi vọng bên tai của ông ta.
Ông ta quay đầu lại và nhìn thấy một thiếu nữ, cô ta cất giọng rất vui vẻ, nói:
- “Xin lỗi đã làm phiền bác, cháu chỉ muốn nói cho bác biết, tác phẩm mà bác viết đó giúp ích rất nhiều cho cháu, làm cho cuộc sống của cháu thật có ý nghĩa, cho nên cháu mạo muội đến đây để cám ơn bác.”
- “Không, không, bác nên cám ơn cháu mới phải.”
Tác giả rất xúc động nói trong nước mắt.
(Ngôn ngữ kỳ diệu của tâm hồn)
Suy tư:
Khi mà cuộc sống còn nhiều đau khổ, thì lời nói động viên là liều thuốc giảm đau cho tha nhân, bởi vì một lời nói động viên phát xuất từ một tâm hồn biết cảm thông thì có hiệu lực hơn cả một bài diễn văn dài.
Khi mà cuộc sống còn nhiều thù hận, thì một cử chỉ yêu thương phát xuất từ tâm hồn biết tha thứ, sẽ là một liều thuốc làm giảm bớt những thù hận giữa con người với nhau.
Khi mà cuộc sống còn nhiều bon chen ích kỷ, thì lòng quảng đại sẽ là một liều thuốc giảm đau, làm cho con người rộng lượng và quan tâm đến nhau hơn.
Khi mà cuộc sống còn nhiều mưu mô xảo trá, thì lòng thành thật sẽ là một liều thuốc đánh tan những nghi kỵ, làm cho con người đối xử chân thành với nhau hơn.
Khi mà con người ta cứ đối đầu với nhau vì những danh lợi thú của trần gian, thì mỗi người Ki-tô hữu sẽ là những vị sứ giả hòa bình của Thiên Chúa gởi đến cho tha nhân, để qua những lời nói động viên chân thành, những hành động bác ái phát xuất từ lòng yêu mến Thiên Chúa, họ sẽ làm cho thế gian nhận ra Thiên Chúa đang hiện diện giữa họ.
Lời nói động viên phải được phát xuất từ tâm hồn biết cảm thông và yêu mến, bằng không thì nó chỉ là giả dối, gió thổi mây bay mà thôi.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Dịch và viết suy tư