Thứ năm, sau CN XV TN
“Hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường”
(Mt 11, 28-30)
1. Gánh nặng nề và nghỉ ngơi bồi dưỡng (c. 28)
a. “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề”
- Đức Giê-su mời gọi tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến với Ngài. Vậy, chúng ta hãy nhận ra mình là “những người đang vất vả mang gánh nặng nề”.
- Gánh nặng nề của chúng ta còn là hành trình đi theo Đức Ki-tô trong một ơn gọi dâng hiến. Ơn gọi là một ơn huệ lớn lao và đặc biệt Chúa ban cho mỗi người chúng ta, nhưng để sống ơn gọi từng ngày, chúng ta phải đối diện với nhiều thách đố; và đôi khi, chúng ta cảm thấy rất nặng nề. Hơn nữa trong đời sống, ai cũng có trách nhiệm, cũng có phận vụ, mà trách nhiệm và phận phận vụ là một gánh nặng; rồi cả những gánh nặng chúng ta mang vác cho nhau; không kể những gánh nặng chúng ta tự chất cho mình hay chất cho nhau.
- Gánh nặng nề còn là tội lỗi, và nhất là những năng động xấu chi phối nội tâm chúng ta và chúng ta cảm thấy bất lực. Gánh nặng này vừa làm ô nhiễm tâm hồn và vừa làm xáo trộn tương quan của chúng ta với mình, với Chúa và với nhau. Cuối cùng, gánh nặng nề còn là những vấn đề, những vết thương, những khó khăn, những ngang trái, những thử thách riêng tư của chúng ta; mà chỉ có Chúa và chúng ta biết mà thôi.
b. “Hãy đến cùng tôi…”
- Nhận ra sự thật về mình như thế, chúng ta cần được giải thoát biết bao và chúng ta thấy rằng không có điều gì và cũng không có ai ở trên đời này có thể mang lại cho chúng ta sự giải thoát, mang lại cho chúng ta sự tự do đích thực. Chúng ta hãy khát khao ơn giải thoát đến từ chính Chúa, để cho lời của ĐGS: “Hãy đến cùng Thầy” vang vọng thật sâu rộng trong lòng của chúng ta, đụng chạm thật mạnh mẽ con tim của chúng ta. Bởi vì lời của Đức Giê-su có đối tượng duy nhất là lòng ước ao và chỉ cỏ thể vang vọng khi đụng chạm được lòng ước ao. Và lời của Ngài cũng thật nhưng không: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi”.
2. “Tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường” (c. 29a)
- Chúng ta được mời gọi đến với ĐGS để học với Chúa:
- Học với Chúa bằng cách lắng nghe Lời của Ngài, trong thời gian LT, vốn là ơn huệ đặc biệt Chúa ban cho mỗi người chúng ta, và nhất là trong những giờ cầu nguyện. Bởi lẽ, Lời của Ngài là lương thực nuôi sống chúng ta, là ngọn đèn soi cho chúng ta bước, là ánh sáng chỉ đường cho chúng ta đi (Tv 119, 105)
- Học với Chúa bằng cách ở lại với Ngài, như cành nho gắn liền với thân nho, khi cử hành và lãnh nhận ơn huệ Thánh Thể (Ga 15, 1-17).
- Đến học với Chúa, đó chính là điều chúng ta được mời gọi ước ao trong tuần LT này. Nhưng tại sao, ĐGS mời gọi chúng ta đến học với Ngài? Lí do ĐGS đưa ra, phải làm cho chúng ta kinh ngạc: không phải vì ngài là Đấng Thượng Trí và cũng phải vì Ngài là Đấng Quyền Năng, nhưng vì Ngài “có lòng hiền hậu và khiêm nhường”. Và không ở đâu hơn nơi mầu nhiệm Thánh Thể và nơi mầu nhiệm Thập Giá, Ngài trở nên hiền hậu và khiêm nhường nhất; nhưng đồng thời, nơi Thập Giá, Ngài cũng bày tỏ Sức Mạnh và Khôn Ngoan, không phải theo quan niệm của con người, nhưng theo quan niệm của Thiên Chúa.
- Đến học với Chúa, chúng ta được mời gọi bỏ ách của mình để mang lấy ách của Chúa, đón nhận ách của mình bằng tình yêu Chúa dành cho chúng ta và bằng tình yêu chúng ta dành cho Chúa. Ách của Chúa thì nhẹ nhàng, bởi vì tất cả những gì Ngài làm, là để phục vụ cho sự sống của chúng ta, để diễn tả tình yêu đến cùng dành cho chúng ta. Bình thường, ách thì phải nặng; nhưng khi đến học với Ngài, chúng ta không thể không yêu mến Ngài; và chính lòng yêu mến Chúa làm cho mọi sự trở nên dễ dàng và nhẹ nhàng, làm cho ách của Ngài trở nên êm ái và gánh của Ngài nhẹ nhàng. Thánh Augustinô nói, trong tình yêu không có đau khổ; nếu có đau khổ, thì đau khổ đó đã được yêu rồi. Nhưng làm sao chúng ta có thể không yêu mến Người được, khi mà chúng ta được dựng nên theo hình ảnh của Người?
- Vậy, đâu là ách và đâu là gánh của Chúa, mà chúng ta mang vào mình với lòng yêu mến? Và đâu là ách và gánh của chúng ta, của cuộc đời chúng ta, của những người khác nữa, nhất là những người thân yêu trong ơn gọi và trong gia đình, mà chúng ta được mời gọi gánh vác với tình yêu Chúa? Chúng ta, thử hình dung ra mà xem, và chắc chắn chúng ta đã có kinh nghiệm rồi, bỏ tình yêu Chúa đi, mọi sự trở nên không thể chịu nổi.
3. Nghỉ ngơi bồi dưỡng và gánh nhẹ nhàng (c. 29b-30)
- Xin cho chúng ta nhận được và cảm nếm sự nghỉ ngơi, khi đến với ĐGS để học với Ngài và mang lấy ách của Ngài. Vậy đó là sự nghỉ ngơi nào?
Ø Chúng ta cảm thấy bình an, vì Ngài hiền lành và khiêm nhường; và gánh của Ngài là gánh sự sống và tình yêu.
Ø Ra khỏi mình, từ bỏ gánh của mình để gánh cái gánh của Chúa vì lòng yêu mến Chúa. Tự nó mang lại cho chúng ta sự an nghỉ.
Ø Chúng ta luôn cảm thấy được nghỉ ngơi, khi đến với Người mà mình yêu mến. Vì thế, khi yêu mến ĐGS, chúng ta luôn cảm thấy sự nghỉ ngơi, khi ở lại với Ngài.
Ø Chúng ta được nghỉ ngơi, vì được Ngài giải thoát khỏi sự dữ, nghĩa là được tự do, được Ngài tha thứ và bao dung.
Ø Chúng cảm thấy khỏe mạnh trong tâm hồn, vì được Chúa chữa lành.
Ø Chúng ta được nghỉ ngơi vì được Ngài phục hồi phẩm giá làm con Thiên Chúa, như người cha nói với người con: “Con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy” (Lc 15, 24).
Ø Chúng ta được nghỉ ngơi vì được Chúa dẫn chúng ta vào niềm vui tạ ơn và ca tụng, không chỉ trong những lúc thuận lợi, những cả trong thử thách và đau khổ.
- Và một cách tuyệt đối, với Thập Giá, Ngài mang lấy hết mọi ách, mọi gánh của chúng ta rồi. Dù chúng ta có “mang gánh nặng nề” như thế nào, chúng ta vẫn được mời gọi kinh nghiệm sự nghỉ ngơi ở trong Chúa, Đấng chịu đóng đinh trên Thập Giá. Vì như ngôn sứ Isaia nói: Người đã mang lấy các tật nguyền của ta và gánh lấy các bệnh hoạn của ta (Is 53, 4; x. Mt 8, 17).
- Cuối cùng, chúng ta đừng quên rằng nghỉ ngơi là cùng đích của con người. Thực vậy, con người được dựng nên cho Thiên Chúa, và chỉ tìm thấy an nghỉ trong Thiên Chúa mà thôi, thánh Augustinô nói như thế. Hơn nữa, nghỉ ngơi là khao khát thẳm sâu của con người, dù ý thức hay không ý thức. Vì vậy, lúc “nhắm mắt suôi tay”, chúng ta cầu chúc cho người quá cố: “Hãy nghỉ ngơi trong bình an” (tiếng La tinh: RIP, requiescat in pace, thường được ghi trên bia mộ). Xin cho chúng ta cảm nếm được sự nghỉ ngơi mỗi ngày, khi ở bên Chúa, và nhất là trong cầu nguyện và nhất là thời gian tĩnh tâm.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc