Mc 16,1-7
Chưa bao giờ Phụng Vụ Lời Chúa lại dành cho giới nữ một vị thế đáng trân trọng như hôm nay. Chưa bao giờ trong một cử hành long trọng, giới nữ lại được công khai tôn vinh một cách long trọng không kém.
Nhưng tại sao họ lại có được ưu thế ấy? Phải chăng chỉ vì họ là phụ nữ? Tất nhiên không phải thế, mà vì những lý do khác.
1. Bởi vì họ có một trái tim chân thành.
Phúc Âm kể: từ sáng sớm khi trời còn tối ngày thứ nhất trong tuần, các phụ nữ đã đến thăm mồ Chúa giêsu. Các bà đến chẳng phải vì đã biết và tin rằng có biến cố Phục sinh đâu, cũng chẳng phải vì tò mò, bởi nếu có, thiết nghĩ nỗi sợ hãi còn lớn hơn sự tò mò nữa, mà đúng ra chỉ vì cảm tính rất phụ nữ. Các bà yêu mến Chúa Giêsu, nên muốn được biểu tỏ cảm tình chăm sóc Người cho dẫu Người đã bị đóng đinh, đã chết và đã được an táng trong huyệt đá. Thế thôi.
Người ta bảo: trái tim giới nam có nhiều ngăn được sắp xếp theo thứ tự ưu tiên lâu ngày thành nếp, ngày nào thứ tự ấy bị xáo trộn, ngày ấy có lộn xộn trong nhịp sống. Không biết có phải vì thế mà giới nam ưa bị nhồi máu cơ tim? Người ta cũng bảo: trái tim giới nữ chỉ có một ngăn duy nhất, một khi ngăn ấy đã dành cho ai thì chỉ có trời mới biết điều gì xảy ra. Có lẽ vì thế, ghen tuông chính là thuộc tính đi liền với giới nữ? Không biết đúng sai. Ai là bác sĩ chắc có thể lý giải dễ dàng? Nhưng nếu không sai hoặc không xa sự thật, thì rõ ràng là trong khi đáng lẽ phải lâm vào cảnh thất vọng sợ sệt co cụm khép kín, giới nữ trong bài Phúc Âm lại vượt lên để bất chấp tất cả: bất chấp sự chết, bất chấp mồ bị niêm phong, bất chấp cả lính canh, miễn là họ được ở gần vị Thầy tôn quý.
Thiết tưởng, một trái tim chân thành như thế, ở giới nữ cũng như ở bất cứ ai, cũng xứng đáng nhận được Tin Mừng Phục Sinh.
2. Bởi vì họ có một gắn bó trung thành.
Phúc Âm hôm nay không thấy bóng Tông đồ nào. Trước thảm kịch ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, chẳng ai bảo ai, họ trốn chạy mỗi người một ngã. Mạnh miệng như ông Tôma có lần hạ quyết tâm “Nào cùng lên Giêrusalem chịu chết cả đám”, thế mà trong ngày Thương khó của Chúa, ông là “người thợ lặn” giỏi nhất, lặn biệt tâm. Sôi nổi như ông Phêrô có lúc đã quyết liệt “Dẫu mọi người bỏ Thầy, con đây xin đồng sinh đồng tử với Thầy” (Mt 26,33). Thế rồi sau đó chính ông trở thành kẻ chối Chúa táo bạo nhất, không chỉ một lần mà những ba lần kìa.
Trong khi ấy, phụ nữ lại là những kẻ gắn bó trung thành với Chúa Giêsu hơn bất cứ ai. Họ có mặt bên Chúa trong cuộc khổ nạn, họ đứng gần dưới chân Thánh Giá cùng với Đức Maria - Mẹ Chúa, họ góp sức trong lúc an táng, và hôm nay, dẫu Chúa đã ba ngày bị vùi chôn trong ngôi mộ niêm phong với quân lính canh phòng cẩn mật, họ vẫn trung thành đến viếng thăm ngay từ khi bình minh của ngày thứ nhất trong tuần vừa ló rạng. Và thế là mồ đã mở toang và họ được hạnh phúc là những người đầu tiên ghi nhận sự kiện Phục Sinh, cho dẫu đó mới chỉ là dạng thức sơ khởi của một ngôi mộ trống vắng.
Nếu hạnh phúc không phải từ trời rơi xuống mà “như ngọc trong đá không có cho ai đi qua hững hờ”, thì rõ ràng gặp được Tin Vui Phục Sinh chính là hạnh phúc cho họ và cho tất cả những ai đã trung thành gắn bó với Đức Kitô trong cuộc khổ nạn đời sống hằng ngày, bất luận họ là giới nữ hay giới nam.
3. Bởi vì họ có những bước đi nhiệt thành.
Để ý một chút, người ta thấy hình ảnh người nữ nêu lên trong Phúc Âm hôm nay rất lạ. Thay vì dáng vẻ yểu điệu thục nữ như trong các buổi trình diễn thời trang Duyên Dáng Việt Nam nhiều người đã xem, thay vì những bước chuyển động nhẹ nhàng và dịu dàng giới nữ muôn đời vốn có, hôm nay qua trang Tin Mừng họ lại chạy, chạy vội vàng, chạy hớt hải, cắm đầu mà chạy. Nhưng đó chính là hình ảnh sinh động minh hoạ cho một chuyển động nhiệt thành, chỉ có được khi đã tiếp cận với tín hiệu Phục Sinh và đã trở thành điều kiện cần thiết để loan tin vui Phục Sinh đến với mọi người.
Trước biến cố Phục Sinh, bọn lính canh đã khiếp sợ, bởi vì họ chỉ là những kẻ canh giữ xác chết, còn những người phụ nữ ban đầu có vẻ sợ đấy, nhưng lòng nhiệt thành đã giúp họ thắng vượt tất cả. Để mãi mãi hiểu rằng: Tin Mừng Phục Sinh một khi đã nhận được, người ta không thể giữ riêng làm của gia bảo, cũng không thể dửng dưng lạnh lùng gỗ đá, càng không thể đa hệ nửa sợ hãi nửa vui mừng, mà chỉ còn là một niềm vui duy nhất là sẵn sàng gieo bước loan tin Phục Sinh bằng đời thấm đẫm tin yêu hy vọng.
Đó là ba lý do giải thích tại sao giới nữ lại có ưu thế trước Tin Mừng Phục Sinh, và thiết tưởng đó cũng là những điều kiện cần thiết cho tất cả mọi người trong lòng tin vào Đức Kitô Nguồn Sống.
Hôm nay, cùng với Giáo Hội, ta lặp lại lời tuyên xưng đức tin: Đức Kitô là điểm đến của chương trình cứu độ. Nếu Thiên Chúa đã sáng tạo con người cách lạ lùng, thì Ngài còn tái tạo con người trong Đức Kitô Phục Sinh một cách lạ lùng hơn nữa, dù đời người và người đời đầy dẫy những vực thẳm tội lỗi chết chóc, nhưng vẫn có đó chiều cao của ơn thánh và sự sống.
Đức Kitô chiến thắng tội lỗi và sự chết là để mở ra cho ta đường vào cuộc sống mới, nhưng ta có mới được hay không, mới nhiều hay ít, mới trong hay ngoài là tuỳ thuộc vào tâm tình của ta hôm nay trước Chúa Kitô. Sẽ là đong đầy sự sống nếu ta biết dành cho Người một trái tim chân thành sẵn sàng rung động trước những lời gọi của Tin Mừng giữa cơn lốc xoáy của kiểu sống kinh tế thị trường hiện tại. Sẽ là ngọt ngào sự sống nếu ta biếttrung thành gắn bó với Đức Kitô vượt qua những nghịch cảnh không thiếu giữa chốn chợ đời. Và sẽ còn là vô cùng sự sống nếu ta biết dệt đời mình bằng những bước đi nhiệt thànhtin yêu, cho dẫu ở đâu đó, người ta vẫn còn cư xử với nhau bằng hung ác của những “trái tim chó sói”, hay vẫn còn hiện diện bên nhau bưàng giả dối của những chiếc “mặt nạ da người”. Được như thế, niềm tin vào Đức Kitô Phục Sinh mới là niềm tin của sự sống và người ta mới có thể sống vươn lên nhờ lòng tin của mình.
Và như thế, nghĩ đến ưu thế của giới nữ trước Tin Mừng Phục Sinh hôm nay rốt cuộc cũng chính là nghĩ về mình. Chẳng phải vì muốn “chơi đẹp” như phép lịch sự phương Tây, cũng chẳng phải vì tình cờ ngẫu hứng mà Đức Kitô đã dành cho giới nữ ưu tiên ấy, mà chỉ vì muốn thông qua họ, cho thấy một chân lý. Đó là: tất cả những ai chân thành tin, trung thành hy vọng và nhiệt thành yêu mến gắn bó với Đức Kitô, dù phải trải qua những khổ nạn trong cuộc sống cụ thể hằng ngày, họ sẽ là những người hạnh phuc biết sống do và cho Đấng Phục Sinh.
Hôm nay Phụng Vụ hát lên niềm vio Alleluia, chúc mọi người trở thành những nốt nhạc sống động trong khúc hát mới của những con người mới đi trên đường mới của Đức Kitô Phục Sinh.
Tác giả Vũ Duy Thống, Gm