Chúa nhật XXI Thường Niên, năm C
“Hãy chiến đấu để đi qua cửa hẹp”
Is 66, 18-21; Dt 12, 5-7.11-13
Lc 13, 22-30
Trong cuộc đời ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm được cha mẹ sửa dạy. Cũng vậy, Chúa cũng sửa dạy chúng ta. Và Lời Chúa trong thư Do thái, mà chúng ta sẽ nghe trong Thánh Lễ này, mời gọi chúng ta xác tín vào Tình Yêu và lòng thương xót của Chúa: “Vì Chúa thương ai thì mới sửa dạy kẻ ấy và có nhận ai làm con thì người mới cho roi cho vọt”.
Thế mà tình yêu và lòng thương xót của Chúa vẫn trao ban cho chúng ta cách quảng đại trong cuộc sống mỗi ngày và nhất là trong Thánh Lễ. Chúng ta hãy mở lòng ra để đón nhận ơn thứ tha và Mình Thánh của Chúa.
Trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, có người hỏi Đức Giê-su: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?” Có lẽ đây cũng chính là câu hỏi của chúng ta và chúng ta còn muốn biết nhiều hơn nữa: tại sao thân phận con người là sinh lão bệnh tử? Lại có nhiều thử thách và đau khổ? Chúa có thương con thiệt không? Trong những người được cứu, có con không? Sự sống đời sau sẽ như thế nào?
Chúng ta thường cho rằng phải biết nhiều và biết hết thì mới tin. Nhưng làm sao chúng ta có thể biết hết và biết đúng về mọi sự, và nhất là một người được? Và giả như có biết được hết về quá khứ của một người, người này vẫn có tự do và có thể ra khác trong tương lai. Giống như hai anh chị tìm hiều nhau để đi đến hôn nhân: đến một lúc nào đó, phải ngưng tìm hiểu để trao ban lòng tin, để can đảm liều mình đặt cuộc đời của mình vào tay người kia như một quà tặng nhưng không. Và đôi khi, biết và nhớ quá nhiều điều, nhất là những điều tiêu cực, về một người, lại không tốt cho tương quan của chúng ta với nhau; và những ai chuyên tìm biết và nhớ những điều xấu của người khác, sẽ tự làm khổ mình trước. TC, cha của chúng ta không như thế đâu, vì Người là tình yêu và chỉ là tình yêu mà thội. Chính vì thế mà tác giả Thánh Vịnh đã cầu nguyện:
Tuổi xuân trót dại bao lỗi lầm, xin Ngài đừng nhớ đến,
nhưng xin lấy tình thương mà nhớ đến con cùng
(Tv 25, 7)
Với Thiên Chúa và Ngôi Hai Nhập Thể là Đức Giê-su Ki-tô, chúng ta càng được mời gọi trao ban lòng tin mà không cần biết nhiều và biết hết. Điều này giúp chúng ta hiểu được tại sao Đức Giê-su không những không trả lời câu hỏi: phải chăng những người được cứu thoát thì ít, nhưng còn tuyên tố những lời mạnh mẽ và gay gắt:
Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào.
Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến.
Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng.
2. Lời Chúa sửa dạy
a. Dưới ánh sáng của bài đọc hai, trích thư Do Thái, chúng ta hãy lắng nghe những lời này của Đức Giê-su như những lời sửa dạy. Cũng giống như cha mẹ sửa dạy con cái, thì theo thư Do Thái, Chúa sửa dạy chúng ta: “Vì Chúa thương ai thì mới sửa dạy kẻ ấy, và có nhận ai làm con, thì Người mới cho roi cho vọt”. Thư Do Thái còn nói: “Ngay lúc bị sửa dạy, thì chẳng ai lấy làm vui thú mà chỉ thấy buồn phiền. Nhưng sau đó, những người chịu rèn luyện như thế sẽ gặt được hoa trái là bình an và công chính”. Vậy thì chúng ta hãy đón nhận ơn bình an và ơn công chính từ những lời sửa dạy của Đức Giê-su.
b. Thay vì đòi biết rồi mới lựa chọn và dấn thân, Đức Giê-su mời gọi chúng ta tin vô điều kiện vào Ngôi Vị và Lời của Chúa để lựa chọn và dấn thân ngay bây giờ, nếu không thì sẽ quá trễ, đi vào cửa hẹp, hẹp nhưng lại dẫn đến sự sống. Trong khi cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong (Mt 7, 13). Cửa hẹp dẫn đến sự sống; nhưng là sự sống nào ?
Hẳn là sự sống đời sau; nhưng cũng là sự sống đời này nữa, bởi lẽ để sống hạnh phúc ở cuộc đời này thì khó biết bao: trong cuộc đời này, chúng ta không chỉ sống bằng việc thỏa mãn các nhu cầu, nhưng còn sống bằng tương quan với người khác và bằng tương quan với Thiên Chúa nữa. Vì thế, cho dù đầy đủ về vật chất, chúng ta cũng không thể sống hạnh phúc và sống hạnh phúc mãi mãi, nếu không được yêu thương và bao dung bởi Thiên Chúa và bởi người khác nhất là những người trong gia đình.
Cửa dẫn đến sự sống bao giờ cũng hẹp, và phải hi sinh từ bỏ nhiều điều, và đôi khi phải từ bỏ chính mình. Giống như hạt lúa mì, phải chết đi để tái sinh và đem lại nhiều hoa trái; giống như người mẹ, để sinh con, mẹ đã cho đi xương thịt, nghĩa là chính sự sống của mình. Và Đức Giê-su, Ngôi Hai xuống thế làm người, để trao ban cho chúng ta sự sống viên mãn của Thiên Chúa, Ngài cũng không đi con đường nào khác, ngoài con đường hẹp của hạt lúa mì: thực vậy, Chúa nói trong bí tích Thánh Thể: “Này là mình thầy, sẽ bị nộp vì các con; này là chén máu thầy, sẽ đổ ra cho các con và nhiều người được tha tội”.
3. Vẻ bề ngoài
Ngoài ra, lời sửa dạy của Chúa, còn nhắc nhớ chúng ta một điều quan trọng khác, đó là chúng ta thích sống và xét đoán theo vẻ bề ngoài, còn Chúa thì thấu suốt con tim. Bởi vì trong bài Tin Mừng, Đức Giê-su nói đến câu chuyện, có những người muốn vào nhà và nói với ông chủ: “chúng tôi từng được ăn uống trước mặt Ngài, và Ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi”. Nhưng thực ra, dưới mắt ông chủ, họ là những người làm điều bất chính, nghĩa là làm hại người khác, làm hại sự sống. Và bởi vì, Chúa thấu suốt con tim của chúng ta nên, dưới mắt Chúa, sẽ có sự đảo lộn trật tự so với trật tự theo vẻ bề ngoài của chúng ta. Thực vậy, Chúa nói: “Và kìa có những người đứng chót sẽ lên hành đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hành chót.”
* * *
Chúa đến đển cho chúng ta được sống và sống dồi dào (Ga 10, 10), không chỉ sống đời sau, nhưng ngay ở đời này. Xin cho chúng ta biết sống theo sự thật, thay vì theo vẻ bề ngoài, đó là khiêm tốn mở lòng ra đón nhận sự sống của Chúa, và làm lan tỏa sự sống này chung quanh chúng ta, nhất là trong gia đình, cộng đoàn của, xứ đạo và môi trường sống của chúng ta.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Lộc, SJ